Gửi mẹ thương yêu của con!
Mẹ ơi! Hôm nay đi học về, lòng con chợt quặn thắt, nước mắt con rơi từ lúc nào mà con không biết mẹ ạ! Bước chân của con chùn lại khi những giai điệu da diết vang lên:“Mẹ già như chuối chín cây. Gió lay mẹ rụng, con phải mồ côi”.
Đến bây giờ, con vẫn chưa chấp nhận được sự thật: con mới 12 tuổi đã là một cậu bé mồ côi bởi căn bệnh ung thư phổi quái ác đã cướp mẹ của con đi mãi mãi. Vậy là đã hai tháng mười sáu ngày trôi qua từ kể ngày mẹ trút hơi thở cuối cùng trên tay bố. Con xót xa biết bao khi nhớ lại dáng hình hao mòn của mẹ! Ở nơi ấy, mẹ có nhớ chúng con không? Mẹ còn bị những cơn ho dai dẳng hành hạ đến tím tái người nữa không hả mẹ? Con thấy nhớ và thương mẹ thật nhiều! Cũng trong khoảng thời gian này, có quá nhiều sự việc xảy đến khiến con thay đổi suy nghĩ mẹ ạ! Con chợt nhận ra nhiều điều giản dị mà đáng quý biết nhường nào!
Ngày mẹ mất, thầy cô, bạn bè của con cũng đến chia buồn, tiễn đưa mẹ! Con vẫn nhớ ánh mắt đượm buồn của cô chủ nhiệm và những cái nắm tay thật chặt của bạn bè khi đến bên con thủ thỉ: “Mạnh mẽ lên nhé! Có thầy cô và chúng mình luôn ở bên cậu”. Những ngày trở lại trường, con luôn nhận được những sự sẻ chia, giúp đỡ về mọi mặt của thầy cô khi dành tặng cho con những suất học bổng ý nghĩa. Các bạn lúc nào cũng ở bên quan tâm, trò chuyện để con vơi bớt đi nỗi nhớ mẹ. Lúc ấy con mới hiểu lời mẹ dạy: “Một ngày nào đó con sẽ nhận ra trường là nhà, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em”. Con không còn cảm giác cô đơn nữa vì con biết tất cả mọi người: gia đình, thầy cô, bạn bè luôn yêu thương, tìm mọi cách bù đắp cho con. Kể từ lúc ấy, con như được tiếp thêm sức mạnh, nỗ lực học tập dưới mái trường đong đầy hạnh phúc.
Mẹ biết không, trong những ngày vừa qua, người dân quê mình phải hứng chịu hậu quả nặng nề do cơn bão Yagi gây ra. Sức tàn phá của nó thật ghê gớm. Nó đã khiến hòn đảo quê mình vốn nổi tiếng là khu du lịch xanh phút chốc trở nên hoang tàn, đổ nát và bị cô lập hoàn toàn. Nhưng chính trong lúc hoạn nạn ấy, tình người thật ấm áp mẹ ạ! Ơ trường con có rất nhiều bạn nhà bị tốc mái, rồi nhà sập không có chỗ ở, cũng không còn quần áo sách vở đi học, thương vô cùng! Nhận được tin ấy, các thầy cô trong trường dù nhà cửa cũng đang tan hoang nhưng vẫn đến thăm từng nhà, tặng các bạn từ quần áo, sách vở đến lương thực để bố mẹ các bạn vơi bớt lo toan, để các bạn được tiếp tục tới trường viết tiếp ước mơ còn dang giở. Rồi cũng chính thầy cô không quản khó khăn miệt mài trong những buổi lao động, dọn dẹp sửa chữa trường để chúng con sớm được tới lớp học tập. Bão tan, các bạn đến lớp chia nhau từng quyển vở, hỏi thăm nhau và xin phép bố mẹ được mời bạn về nhà mình ở tạm trong lúc xây sửa lại. Và chính lúc ấy, con thấy mình thật hạnh phúc vì nhận được quá nhiều tình yêu thương của mọi người.
Nhưng nỗi đau chưa dừng lại ở đấy mẹ ơi! Vì chỉ hơn 10 ngày sau bão thì một trận lũ quét, sạt lở đất kinh hoàng đã chôn vùi toàn bộ thôn Làng Nủ ở Lào Cai khiến hơn 50 người chết và mất tích mẹ ạ! Những nỗi đau xé lòng như vậy biết đến bao giờ mới nguôi ngoai hả mẹ? Cả lớp con đã khóc nấc nghẹn ngào khi xem bản tin về các em học sinh ở trường mầm non Làng Nủ. Mẹ ơi! chỉ sau khai giảng vài ngày, một lớp có 18 em mà giờ chỉ còn 9 em bé thôi mẹ ạ! Trong số ấy, có những em chỉ qua một đêm bỗng dung trở thành trẻ mồ côi. So với nỗi tang thương ấy, nỗi đau mất mẹ của con có thâm vào đâu!
Nhưng rồi sau tất cả, mọi người đã nén lại đau thương, cùng dìu nhau vượt qua giông bão. Con cùng các bạn và thầy cô trong trường với tinh thần “Lá lành đùm lá rách” đã tham gia các chương trình thiện nguyện ý nghĩa hướng về đồng bào vùng lũ. Phút giây ấy, con đã nhận ra một điều thật giá trị. Hạnh phúc không chỉ là được ăn ngon mặc đẹp. Hạnh phúc giản đơn là được sống một cuộc đời bình yên bên những người thân yêu, được sẻ chia giúp đỡ những người kém may mắn, để làm đẹp cho cuộc đời. Và con cũng ấp ủ ước mơ: một ngày nào đó con sẽ đến và xây lên những ngôi trường thật hạnh phúc cho các em nhỏ vùng cao. Ở nơi đó, các em được an toàn trong bão lũ, được sống trong tình yêu thương của thầy cô bạn bè, được học tập, rèn luyện dưới mái trường của ước mơ và lòng nhân ái. Đó sẽ là ngôi trường hạnh phúc nhất thế gian phải không mẹ? Mẹ hãy dõi theo và giúp con sớm thực hiện được ước mơ nhỏ bé ấy mẹ nhé!
Con yêu và nhớ mẹ thật nhiều!