LỜI RU CÔ DẠY
Từ bao giờ, những câu hát du dương cứ ngân vang mãi trong lòng tôi, đó là những câu hát về người thầy, người cô vẫn “lặng lẽ đi về sớm khuya, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy”. Đúng thế, những con người vĩ đại đã hi sinh, đã cống hiến để khi tóc thầy bạc chúng em vẫn còn xanh, khi tóc thầy bạc trắng, chúng em đã khôn lớn rồi, chính thanh xuân của họ đã nuôi dưỡng cho những thanh xuân nhỏ bé của ta, và giúp nó trở nên ý nghĩa gấp bội phần.

Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn, còn chúng ta - những cô cậu học trò bé nhỏ là những khách đi đò. Nhưng mấy ai qua sông mà còn nhớ được người lái đò năm ấy, mấy ai qua sông mà nhớ được những giọt mồ hôi thầm lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rơi xuống biết bao lần cùng thanh xuân nhỏ bé năm ấy. Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, trong những bài học cuộc sống dạy ta sau mỗi lần vấp ngã, trong những yên vui có khi lớn lao có khi bình dị luôn có bóng dáng của người lái đò nhỏ bé mà thiêng liêng cao cả. Họ đã cống hiến và hy sinh hết mình cho tương lai của dân tộc, vì sự nghiệp chung một cách nhiệt thành và máu lửa nhất. Người cha, người mẹ có công ơn sinh thành dưỡng dục, và người thầy sẽ là người khuất sau bước đi của ta, đồng hành và cung cấp cho ta những kho tàng tri thức quý báu để chinh phục những nấc thang của cuộc đời.Và chúng tôi cũng có 1 người thầy như thế cô giáo Dương Thu Hiền – cô giáo dạy Văn của chúng tôi.
Cô giáo tôi còn rất trẻ, cô có dáng người cao ráo với thân hình gọn gàng,cân đối ,Cô có mái tóc ngắn ngang vai trẻ trung năng động,khuôn mặt trái xoan,làn da trắng hồng. Khi là một cô giáo duyên dáng đứng trên bục giảng, với nụ cười thật tươi và ánh mắt trìu mến, rạng ngời, cô chính là ước mơ của chúng tôi. Một ước mơ ấy đã được khơi nguồn từ giọng nói ngọt ngào ,trong trẻo, du dương, hệt như tiếng đàn vi ô lông mà tôi thường nghe ở trên tivi, sự vỗ về dịu dàng ấm áp cùng những bài học sâu sắc của cô đã gieo mầm ước mơ trong những trái tim nhỏ bé từ lúc nào không hay.
Ngay từ những tiết học đầu tiên, cô đã cho chúng tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Không phải môn học nhàm chán, với những trang giấy viết dài lê thê đến mỏi tay, hay những lời giảng khô khan sáo rỗng đến phát buồn ngủ; mỗi lời cô giảng giải khiến tôi như được bước vào một thế giới khác, một thế giới mà tôi có thể thỏa sức tưởng tượng, sáng tạo và cho tôi biết thêm về cuộc sống. Cô dạy chúng tôi biết yêu thương, biết cho đi và nhận lại. Cô chẳng bao giờ hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi chỉ cần chúng tôi đứng ậm ờ không biết trả lời sao là cô hiểu mình cần giảng lại, 1 nụ cười, 1 cái vỗ vai của cô đã làm tôi hiểu rằng cô muốn bảo tôi rằng “ Đừng lo lắng, cứ bình tĩnh đã có cô đây rồi”. Trên lớp cô là người giáo viên rất nghiêm túc. cô luôn dành tối đa thời gian để truyền đạt cho chúng tôi kiến thức một cách thú vị nhất, những bài giảng của cô được chuẩn bị kĩ càng với phương pháp giảng dạy hiện đại, tích cực nhất. Ở đó chúng tôi được là chính mình được phát huy hết những điểm mạnh của bản thân, chúng tôi được nói lên suy nghĩ của mình được trao đổi, phản biện với nhau và với cô. Cô cho chúng tôi được thỏa thích sáng tạo, thỏa sức đam mê. Cô sẽ cho chúng tôi hóa thân thành các nhân vật khác nhau. Học văn của cô không chỉ giới hạn ở mỗi tiết học 45p. Cô nói với chúng tôi “Văn là đời – chỉ khi ta được trực tiếp trải nghiệm cuộc sống ta mới hiểu văn học và yêu văn học”. Vì thế cô hay cho chúng tôi đi trải nghiệm cho chúng tôi tự mắt nhìn, tai nghe, tay làm, tự hít thở và cảm nhận. Không biết từ bao giờ tôi yêu Văn, yêu cách cô dạy, yêu từng nụ cười, ánh mắt của cô.
Tôi còn nhớ như in kỉ niệm của mình với cô. Hôm đó, tôi bị gọi lên kiểm tra bài cũ. Nhưng tối hôm trước tôi không học bài do mải xem bộ phim yêu thích. Tôi không trả lời được câu hỏi của cô và phải nhận điểm kém. Khi trở về chỗ, tôi nhìn thấy ánh mắt của cô rất buồn. Cả buổi học hôm đó, tâm trạng của tôi rất nặng nề. Tôi lo lắng báo cho bố mẹ biết. Cuối buổi học, tôi đã chủ động lên xin lỗi cô. Cô không trách mắng, mà chỉ mỉm cười nhắc nhở em. Cô còn nói rằng sẽ cho tôi cơ hội để gỡ điểm. Trở về chỗ mà tôi cảm thấy thật may mắn, thầm cảm ơn sự bao dung của cô.
Ngoài giờ học, cô lại giống như một người bạn lớn của chúng tôi. Cô hay chia sẻ với chúng tôi rất nhiều điều thú vị. Cô có thể ngồi cả giờ nghe chúng tôi kể lể đủ chuyện trên đời. Cô cùng chúng tôi trải qua những giờ phút thật yên bình. Những lúc đó, chúng tôi cảm thấy cô thật gần gũi và đáng yêu. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi.
Cô Hiền – người lái đò thầm lặng, cô luôn bao dung và nặng lòng với những học trò đã được bàn tay cô nâng niu dìu dắt đến khi trưởng thành. Cô đã cho đi quá nhiều và không đòi hỏi được nhận lại, chỉ mong sao các học trò của mình lớn khôn và có ích cho xã hội. Bất chợt một xúc cảm lạ, tôi cảm giác như 1 thứ gì đó trộn lẫn vào nhau, từ chuyện buồn đến chuyện vui, tất cả hòa quyện vào nhau và tạo nên thứ tình cảm mà tôi không biết phải dùng một mĩ từ nào để có thể diễn tả được cái tình cảm nhẹ nhàng, sâu lắng ấy. Tình cảm thầy trò, một trong những tình cảm thiêng liêng, trong sáng và cao đẹp nhất.
Cô ạ. Trong suốt thời gian vừa qua kể từ ngày đầu tiên cô dạy môn văn lớp chúng em,có những kỉ niệm vui,có những nỗi buồn và cả những kỉ niệm không bao giờ quên đó là những khoảng thời đẹp nhất khi ở bên cô.Lần cuối cho phép em và tập thể lớp 8A1 trường trung học thị trấn Cát Bà xin được cảm ơn cô vì tất cả.