NGƯỜI TRUYỀN CẢM HỨNG
“Muốn sang thì bắc Cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
Dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống đạo lý vô cùng tốt đẹp. Trong truyền thống đạo lý đó, chữ nhân được đặt lên hàng đầu. Một khía cạnh nhân nghĩa là lòng biết ơn. Từ bát cơm ta ăn, quần áo ta mặc, từ hình hài đến cuộc sống tinh thần đầy yêu thương từ đâu ta có? Chẳng phải từ nông dân vất vả một nắng hai sương, từ sự tần tảo hi sinh của mẹ cha và từ sự tận tụy hết lòng của thầy cô…
Chúng em không tự nhận mình là những chàng trai, cô gái mạnh mẽ, lạc quan, chưa từng tin một chiếc lá rụng xuống cũng có một linh hồn riêng. Khi đến giới hạn thất vọng tột cùng thì sự tột cùng đó giống như một bông hoa. Cho đến khi chúng em gặp một người, tựa như những vì sao - cô đã đến bên chúng em, thắp sáng cho chúng tôi bao ước mơ, hoài bão và sự tham vọng. Phải chăng, bức tranh thanh xuân của chúng em không thể trọn vẹn nếu thiếu bóng dáng của cô?. Cô Nguyễn Thị Dung giáo viên dạy bộ môn ngoại ngữ và là giáo viên chủ nhiệm của chúng em.
Giản dị, ân cần, dịu dàng, giỏi giang là những từ ngữ miêu tả cô_người đang dìu dắt chúng em qua từng ngày tháng, người mang đến biết bao là kiến thức, biết bao bài học quý giá mà chẳng sách vở nào dạy . Người mà đêm nào cũng thức cùng ngọn đèn ngọn đèn vàng hắt hiu miệt mài bên trang giáo án. Để rồi mỗi bài dạy là mỗi bất ngờ, nó hấp dẫn đến lạ lùng khiến những đứa trẻ nhỏ như chúng em chẳng nỡ lơ là. Người mà làm chúng em luôn kính trọng, và vô cùng quý mến.
“Em thấy cô là một người rất logic và em thấy khi học rất cuốn hút và thú vị”
(lời chia sẻ của bạn Vũ Kim Long)
Chẳng biết từ bao giờ các thế hệ đều gọi cô là Dung mama. Ban đầu nghe cái tên ấy thì bất cứ một bạn học sinh nào cũng cảm thấy có đôi chút sợ hãi, và lo lắng khi phải học cô. Nhưng không ngoài đôi chút nghiêm khắc, cô lại là một người giáo viên vô cùng ân cần, dịu dàng, dễ gần, dễ mến biết bao. Cô đã dùng ngọn lửa của mình để thắp sáng nhận thức trong chúng em, dạy cho chúng em về tinh thần tự giác, về tinh thần hiếu học, về tình yêu con người và cuộc sống.
Mỗi sáng đến trường, khi những tia nắng vàng len lỏi qua những kẽ lá chúng em lại háo hức biết bao khi được gặp cô, được học những tiết học thú vị, hết kiến thức này đến kiến thức khác được cô truyền dạy một cách tận tình mà hấp dẫn đến vô cùng. Cô luôn như thế chuẩn bị thật kĩ càng. Trong tiết học của cô không có cái ngáp dài mệt mỏi, không có đứa nào gục đầu xuống bảng hay lơ đãng nhìn ra cửa sổ, ở đó chỉ có tiếng cười và cái gật đầu thích thú. Yêu biết mấy những bài học ấy!
“ Em là một bạn học sinh đã từng rất yếu về môn tiếng anh, mỗi bài kiểm tra điểm số của em rất thấp. Nhưng từ khi học tập với cô Dung, em cảm thấy mình đã tiến bộ hẳn. Điểm số có thể lên 8,9 hoặc là 10”
(lời chia sẻ của bạn Vũ Nguyên Phương)
Người ta thường nói: “ Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”. Đúng vậy, có những lúc chúng em còn bướng, còn nghịch, còn lười làm phiền lòng cô nhắc nhở nhưng cô vẫn luôn ân cần, chỉ bảo bỏ qua cho chúng em - một đàn con thơ tinh nghịch. Khi học tập cùng cô, em càng yêu sự nhẫn nại khi cô luôn kiên trì lắng nghe và giải quyết mọi thắc mắc chẳng đâu vào đâu của chúng em. Vì thế những xích mích của mấy đứa học trò chúng em đều được cô xử lý một cách công bằng và không ai phải hậm hực. Đằng sau sự nghiêm khắc đó là tấm lòng vị tha, bao dung mà cô dành cho chúng em.
Cô luôn quan tâm ân cần tới mỗi học sinh, mỗi hoạt động của chúng em đều có cô đồng hành. Những lần thi học sinh giỏi cô miệt mài bồi dưỡng sớm hôm, cô là nguồn động lực động viên, cổ vũ lớn nhất của chúng em. Đáp lại tình yêu ấy chúng em cũng cố gắng hết sức để mang về những giải thưởng cao vì chúng em biết cô sẽ vui, vì chúng em muốn nụ cười hiền hòa ấy sẽ ở mãi trên môi cô, vì chúng em biết cô hạnh phúc. Khi lớp có một số bạn đi thi hội khỏe phù đổng để các bạn đỡ lo lắng cô luôn đứng ngoài cổ vũ.
Chúng ta những người đang ngồi trên ghế nhà trường, vẫn còn được uốn nắn dưới những đôi bàn tay của các thầy cô. Bởi lẽ “không thầy đố mày làm nên” nên nhớ về cội nguồn, biết ơn những người đã dìu dắt mình chính là thước đo nhân cách của mỗi người. Vì thế, chúng em biết ơn cô- người giáo viên đầu tiên cũng như các thầy cô trong nhà trường- người mà khiến chúng em khi nhắc tới phải nể phục và nhớ ơn suốt những ngày tháng học trò. Và cuối cùng chúng em xin được gửi đến những người thầy, người cô những lời chúc tốt đẹp nhất.